Thứ Tư, 29 tháng 1, 2014

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa - thời trang sỉ Kenh14.vn

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa

18:04:02 - 17/10/2013 - Li Su - Theo Trí Thức Trẻ

Quần shorts không chỉ là item "độc quyền" của mùa hè đâu đấy nhé!

Quần shorts là một trong những item được yêu thích và được tận dụng triệt để trong những ngày hè đầy nóng nực. Và khi thời tiết chuyển mùa, đừng vội cất chúng vào tủ quần áo mà hãy mix&match thêm cùng nhiều item mới của mùa Thu/Đông để có các set đồ vừa thật trendy nhưng cũng rất ăn nhập với thời tiết mát lạnh. Vào những ngày se lạnh, những chiếc quần short với chất liệu dạ thô hay mang gam màu tối được mix theo phong cách layering chính là sự tuyển lựa dành cho bạn!

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 1

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 2

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 3

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 4

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 5

  • TừThời trang áo thunáo quần namkhóa

  • item

  • facebook

  • chuyển mùa

  • thời tiết

Tin can hệ

  • Autumn Child
  • Sweaterquần áo nam& Denim JacketThời trang áo thun- "Bộ đôi" siêu chất cho ngày lạnh
  • Những chiếc áo sơmi "đinh" của mùa Thu
  • Street style ngẫu hứng

Đa phong cách vớiquần áo namshorts trong những ngày gió mùa

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa Quần shorts không chỉ là item "độc quyền" của mùa hè đâu đấy nhé!

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùaĐa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa

610795

Quần shorts không chỉ là item "độc quyền" của mùa hè đâu đấy nhé!

Tin khác

  • Sweater & Denim Jacket - "Bộ đôi" siêu chất cho ngày lạnh
  • Những chiếc áo sơmi "đinh" của mùa Thu
  • Street style ngẫu hứng
  • Cảm hứng vintage cho mùa lạnh

Tin mới cập nhật

  • Hai CSGT đội nắng giúp dân gom cá đổ ra đường
  • Chiêm nghiệm 33 chốc lát quan yếu trong cuộc thế bạn (P2)
  • Sao Việt đọ "thứ hạng" trên du thuyền triệu đô
  • Xe tải chở nước bí đao bị lật trên đường, không ai "hôi của"
  • Fan nổi giận vì nghi Crayon Pop xô Sunny (SNSD)
  • Những phút giây ngọt ngào của Baggio và Quỳnh Trâm trong 6 tháng yêu nhau
  • Xem gì trên truyền hình Tết Nguyên đán 2014?
  • ĐónThời trang áo thunTết không lạnh cùng những người quanh năm sống trong bóng tối
  • chốc lát tự sướng đáng yêu của loạt mỹ nhân hàng đầu Hoa Ngữ
  • 20 kiểu máy tính có thiết kế cực phá cách

Video

  • B1A4 giành chiến thắng trên "Inkigayo"Thời trang áo thun26/1
  • Inkigayo: "Cha Cha" - Rainbow BLAXX
  • Inkigayo: "Tell Me" - The SEEYA
  • Inkigayo: "1999" - Koyote

Phận người Việt mưu sinh trên đất Thái | Báo Lao Động Điện Tử - Tin tức online 24h

>> Đón đọc ấn phẩm cần lao & Đời sống số 22

30 tuổi, anh Nguyễn Thọ Hồng (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) đã sống trên đất Thái Lan ngót 15 năm. Năm Hồng mới 8 tháng tuổi, ba má đã bế Hồng lên ghe ngược dòng Mekong mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Đứa em gái kế Hồng ra đời, cám cảnh lênh đênh sông nước khiến con cái không được học hành, cha mẹ Hồng quyết neo ghe, tìm một công việc khác sinh sống. Lúc đó Hồng đã lên 12 tuổi, cũng như bao đứa trẻ cùng cảnh, Hồng không được đến trường.

Chút cựu tiếng Thái vỡ lòng Hồng học được từ người dân bản địa nơi ngày xưa cha đôi khi cho ghe cập bến không đủ để Hồng tự bươn chải nơi đất khách. Nghe người ta giới thiệu, Hồng tìm đến một ngôi chùa của người Thái ở gần chợ nổi Damnoen Saduak thuộc tỉnh Ratchaburi nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 100km để vừa bán hàng rong vừa học tiếng Thái.

Hồng nhớ lại: “Hồi đó chùa này có khá nhiều người Việt tá túc. Sư thầy nói tiếng Việt rất giỏi, họ sẵn sàng chỉ dạy mọi thứ mình cần”. Nơi đất khách, Hồng làm đủ thứ nghề, từ bán dừa tươi, hàng lưu niệm đến thợ hồ, khuân vác… Vài năm sau, khi chợ nổi Thái Lan trở nên sầm uất, du khách đến tham quan mua sắm ngày một đông, Hồng có được một chỗ dừng chân để buôn bán ở chợ này.

Vẫn không thoát khỏi cảnh sông nước, cửa hàng nhỏ gọn được bố trí trên chiếc ghe nhỏ cập trong chợ nổi, bên dưới chiếc cầu bắc từ khu này qua khu kia. “Cửa hàng” anh Hồng bán các món nướng xuyên que của người Thái.

Cũng như những “cửa hàng” ăn uống khác trong chợ nổi, người thuê phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ gọi là tiền chỗ. Số tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào địa thế cũng như giá trị món hàng bán. Bán hàng ăn như anh Hồng, mỗi tháng phải trả cho ban quản lý 3.000 baht (tương đương 2,1 triệu đồng). Anh Hồng nói: “Tiền thuê chỗ bán như vậy là bằng lòng được, vẫn dễ kiếm tiền hơn mai chạy chỗ này mốt chạy chỗ kia”.

Anh Hồng không phải là người Việt duy nhất buôn bán ở chợ nổi. Theo chỉ dẫn của anh, chúng tôi tìm đến cửa hàng bán áo quần, giầy dép của chị Bùi Thu Nga ở cuối chợ. Biết chúng tôi là người Việt, chị Nga hồ hởi khoe: “Chị bán ở đây hơn 5 năm rồi. Cuộc sống có nặng nhọc nhưng tương đối dễ thở hơn thời gian bán trái cây ở tỉnh Ratchaburi. Có được chỗ buôn bán thế này với người Việt mình là không dễ chút nào, phải cố mà giữ”.

Chị Nga sống ở Thái Lan 15 năm, riêng ở tỉnh Ratchaburi cũng tròn 10 năm. Chồng chị Nga là người Thái, làm lái xe. Chị Nga có được cửa hàng hoành tráng tại đây ở chợ nổi là từ người chị chồng bị mất sức lao động sang lại.

Nhữngthời trang sỉngày tháng nhớ đời

Cơ duyên mà vợ chồng anh Ân, chị Hương (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) mưu sinh trên đất Thái cũng vô cùng ngẫu nhiên. Cách đây 6 năm, anh Ân đi du lịch theo đoàn. Sau chuyến đi, anh tách đoàn ở lại. Nơi anh tá túc không đâu vào đâu khác là nơi cổng chùa Trai Mít (chùa Phật Vàng) - một ngôi chùa lừng danh ở thủ đô Bangkok. Được vài hôm, anh Ân đã bị chính quyền địa phương bắt giam vì tội nhập cư bất hợp pháp. Anh bị giam 48 ngày nơiquần áo namđất khách.

Sau khi được thả ra, anh về Việt Nam làm giấy tờ rồi cùng vợ trở lại Thái Lan bằng đường bộ bắt đầu cuộc mưu sinh. Anh Ân cho biết: “Ở trong nhà giam Thái Lan không phải lao động vất vả. Cơm ngày ba bữa, mỗi ngày còn nhận được 200 baht (tương đương 140.000 đồng)…”.

Chị Hương tâm tình: “Ổng sống ở Sài Gòn hơn 5 năm nhưng chỉ về quê hai lần vào dịp Tết. Lần nào ổng muốn về, tôi cũng phải cho tiền để mua vé xe quay lại Sài Gòn. Sang đây cuộc sống tương đối đỡ hơn, mỗi tháng cả hai vợ chồng tích lũy không dưới 5 triệu đồng”.

Hai vợ chồng anh Ân, chị Hương là chủ nhân của hai chiếc xe… đẩy. Anh đẩy xe bán dừa lạnh, trái cây, còn chị đẩy xe bán kem tươi. Địa điểm bán hàng của anh chị là chùa Trai Mít, nơi hằng ngày có rất đông du khách Việt Nam đến tham quan. Để trở thành người nhập cư hợp pháp có kì hạn trên đất Thái, mỗi tháng vợ chồng anh Ân phải nộp cho chính quyền sở tại 4.900 baht, bao gồm các khoản bảo hiểm, lưu trú, an ninh… Khi đóng tiền, chính quyền sẽ cấp cho một tờ giấy nhỏ, ghi chữ và con số ngùng ngoằng như mật mã, trong đó biểu đạt đầy đủ danh tiếng, quốc tịch, nơi tạm trú, nghề nghiệp…

Giấy chứng thực trú ngụ hợp pháp trên đất Thái.

Ngoài số tiền phải nộp cho chính quyền sở tại, hai vợ chồng phải thuê nhà với giá 3.500 baht ở gần chùa Trai Mít để tiện đi lại mua bán. Vào giờ rỗi, khi cần, chị Hương có nhiệm vụ thay chồng bán, anh Ân phụ giúp nhà chùa quét dọn, khuân vác đến thợ nề… “Thấy mình chịu thương chịu khó nên nhà chùa rất thương, tạo điều kiện cho mình có nơi buôn bán ổn định” - anh Ân nói.

Theo chị Hương, trước đây ở khu vực chùa Trai Mít có không dưới 10 người Việt sinh sống. Về sau, vì mua bán không thiệt thà, du khách phản ánh nên chính quyền đã trục xuất, không cho tạm cư ở đây nữa. Tuy nhiên, người làm gian lận dối chỉ là số ít, những người còn lại bỏ về nước hoặc chuyển đến tỉnh khác mưu sinh. Sau nhiều năm sống trên đất Thái, chị Hương đúc kết: “Người Thái rất quý trọng người Việt. Họ sẵn lòng viện trợ, bất kể mình là ai, làm gì. Nhưng điều mà người Thái tối kỵ là không thực thà”.

Bán hàng kiêm hướng dẫn viên

Những ngày đầu mới đến đất Thái, không riêng anh Ân, chị Hương mà nhiều người Việt đang sống và làm việc ở đây đều nhìn rằng, để bán được hàng thì bản thân phải là một hướng dẫn viên có chuyên môn cao. Theo chị Nga - một người Việt sống lâu năm ở Thái, hầu hết các điểm tham quan nức danh ở Thái Lan, từ Phuket, Pattaya đến Bangkok chị đều nắm tất. Bất kỳ thắc mắc từ văn hóa, phong tục tập quán, kinh tế, chính trị… chị Nga đều giải đáp xác thực những thông báo cập nhật mới nhất.

Ngay cả người bản địa hiểu về văn hóa của dân tộc tộc mình còn mơ hồ huống chi người Việt. Để có được kiến thức, người Việt trên đất Thái phải đầu tư thời gian tìm hiểu, đọc sách báo. Những gì mà họ có được không phải học trêu, khi cần thì sổ một tràng mà phải cung cấp những số liệu, viện dẫn cụ thể theo từng chủ đề, nội dung.

Nói như anh Ân: “Muốn có lợi cho mình, đầu tiên hãy cho du khách thấy được cái lợi của họ. Với người đi du lịch, bỏ đồng bạc ra là họ lấy lại chất lượng dịch vụ, những thông báo cần thiết ở nơi họ đến. Dù chỉ là người bán hàng click here rong nhưng mình làm được như vậy thì người không có nhu cầu cũng phải mua hàng của mình”.

Ông Khun Kin - người Chiang Rai, làm bảo vệ khu chợ nổi Thái Lan, 10 năm trước cũng là một chỉ dẫn viên có nghề - cho biết: “Người Việt đến các điểm du lịch sinh thái ở Chiang Rai đều thuê hướng dẫn viên là người bán hàng rong. Mỗi tour 5-7 ngày có giá từ 5.000 - 7.000 baht”.

Trước đây, chợ Nghĩa Tân đã từng được người dân phản ánh về vấn đề này.

Vẫn biết, việc người bán hàng không coi khách ra gì không phải bây giờ mới có, nhưng gần đây, hiện tượng này ngày càng phổ biến, “khét tiếng” hơn rất nhiều, khiến người mua hàng ngày càng khó chịu.

Chứng kiến mới biết, “khách hàng là thượng đế” ở chợ này là điều “xa xỉ”. Vẫn biết là “thuận mua, vừa bán” nhưng các tiểu thương chẳng những không tiếp đón khách mà còn kênh kiệu ra mặt.

Ngay tại sạp hàng quần áo, có một bạn động tay vào chọn cái quần nhưng quá rộng nên không mua, người bán hàng ngay lập tức lấy cớ phải vía để buông những lời nhục mạ, chửi bới khách không ngớt. Thậm chí, còn cầm ngay cái quần đó vòng qua vòng lại dưới chân đuổi khách đi.

Đặc biệt, giá cả chợ này được người bán nói thách với giá quá cao so với thực tế, người mua buộc phải trả giá nhưng bị người bán chửi lại ngay, nào là: “Người ta đi ăn cướp được chắc”, “mấy con khùng đến hàng bà… không có tiền thì cút…”, “hàng lấy đắt rồi, mua được thì mua, không mua thì biến”…

Điều đáng nói, người bán hàng ở chợ này có thể "đuổi vía" khách mua bất cứ lúc nào, không nhất thiết phải là buổi sáng mở hàng, mà ngay cả giữa trưa, buổi chiều cũng đều được xem là “chưa mở hàng nên nặng vía”.

Hình thức đuổi khách hàng thì có nhiều lắm, ví như: Rắc muối gạo trừ vía, lấy đồ phủi phủi hoặc đảo qua đảo lại dưới chân hay kiếm giấy đốt lên hỏa vía…. Khách mà chưa chịu đi thì lườm nguýt, chửi rủa.

“Người ta mua mất tiền chứ có ăn không mà ghê ghớm quá mức…” -  một người mua hàng chia sẻ.

Điều vô lí ở đây là, nếu người bán hàng chửi khách thì không sao, nhưng nếu khách hàng đôi co lại thì chắc chắn sẽ có vụ đụng độ ngay tức thì.

Có người bán hàng lâu năm ở chợ nói: “Trước đây chợ này đông đúc lắm, hàng quán bán sướng tay chứ không như bây giờ. Do nhiều cô bán hàng quá đanh đá, đôi co với khách hàng thì như cơm bữa. Tóm lại là ghê gớm, chẳng coi khách ra gì nên dạo này vắng khách”.

Hỏi người bán hàng trong sạp, có chị nói: “Vì những người chanh chua nên người ta đi chợ mua đồ thì chủ yếu loanh quanh bên ngoài chợ, những chỗ bán hàng nhỏ lẻ chứ không dám vào những sạp hàng phía trong. Vì thế, hàng hóa ế ẩm là chuyện đương nhiên…”.

Đây là vấn đề của văn hóa ứng xử, ngày càng trở nên cần thiết đối với con người hiện đại. Đặc biệt, thời buổi kinh tế thị trường, lời nói càng trở nên cần thiết trong kinh doanh. Vậy mà chợ Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội lại tồn tại những tình huống gây bức xúc không nhỏ đối với đa số khách hàng khi đến chợ này. Không những hình ảnh người bán hàng ngày càng xấu đi trong mắt khách hàng, mà còn làm ảnh hưởng đến một bộ phận tiểu thương buôn bán lâu năm trong khu chợ.

Một Minh Hằng Thời trang áo thun thật khác với phong cách Punk nổi loạn - Kenh14.vn

Nổi lên khi còn đang là ca sĩ tuổi teen với phong cách đậm chất xì-tin, cho tới nay,Minh Hằngđã đổi thay khá nhiều với phong cách chững chàng, hấp dẫn trông thấy. Tuy nhiên, người ta vẫn thấy ở cô nàng này vẻ gì đó nữ tính, nhẹ nhõm có chút đáng yêu dùMinh Hằngcó diện style sexy hay cá tính cùng tóc ngắn tomboy đi chăng nữa. Nhưng mộtMinh Hằngthật "ngầu" với đôi môi đỏ thâm ấn tượng và trang phục nổi loạn đậm chất Punk thì sao nhỉ? Sẽ là một bất ngờ nho nhỏ dành cho các fan củaMinh Hằngkhi thấy cô thay đổi theo hướng khác hẳn mọi khi, rất "chất" và rất lạ, như 1 Punk girl đích thực!


Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 1

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 2

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 3

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 4

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 5

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 6

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 7

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 8

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 9

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 10

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 11

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 12

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 13

Một Minh Hằng thật khác với phong cách Punk nổi loạn 14

Concept quần áo giá sỉ Thời trang namThời trang áo thunquần áo namThời trang áo thunxống áo namthời trangxống áo namsỉThời trang áo thun& Stylist:Travis Nguyen

Photo:Jayden Nguyen

Make up:Minh Lộc

Starring:Minh Hằng

Fashion clothing :Banana Boutique - Số 128 Lý Tự Trọng - Quận 1 - TP . HCM

Topshop - Tòa Bitexco - Hải Triều - Quận 1 - TP . HCM

3 ngày sau đám cháy thất kinh ở trọng điểm thương mại Hải Dương, mỗi khi có ai hỏi chuyện, bà Trinh lại bật khóc. Người đàn bà vẫn lấm lem, đầy những vết than đen của đêm cháy.

Vừa nghẹn ngào kể chuyện, bà vừa chỉ tay về phía các gian hàng trong chợ. Trước đây, đó là những kios 2 tầng đầy ắp hàng hóa của bà, vậy mà giờ quờ quạng chỉ là đống hoang tàn. Hôm cháy chợ, 4h sáng biết tin, bà ra đến nơi thì lửa đã trùm cả tòa nhà. Nhìn ngọn lửaThời trang namthiêu trụi các kios đầy hàng hóa, bà Trinh ngất lịm, được con trai đưa vào bệnh viện.

Cửa hàng sắt của bà gồm toàn hàng đắt tiền, có những bộ khóa cửa lên tới 10 triệu đồng. Đợt này các công ty tham khảo ở đây khuyến mãi cho mùa Tết nên bà mới nhập dự trữ lô hàng hơn 4 tỷ. Cũng như nhiều tiểu thương khác, bà Trinh để hết giấy tờ quan yếu, giấy nợ và 1 tỷ tiền lưu động trong két cất ở kios. Chỉ trong một đêm, bà mất sạch cả hàng và tiền, trị giá không dưới 15 tỷ đồng. Những khoản vay từ vài chục đến vài trăm triệu đồng trước kia với bà là nhỏ, hiện thời trở nên gánh nặng lớn.

Người đàn bà kể, việc buôn bán vốn rất tốt bởi trọng tâm thương mại Hải Dương là mối lái hàng hóa đi cả tỉnh. Sau hỏa hoạn, các công ty cung cấp hàng rất cảm thông nên hứa sẽ viện trợ bằng cách cho nhập hàng nợ vài tháng. Bà mong lãnh đạo thành thị cho làm lán tạm để buôn bán tiếp kiến, chứ chờ vài tháng xây xong chợ mới thì khách hàng cũng đi hết.

Theo các tiểu thương, gian hàng sắt như của bà Trinh và hàng vật tư điện chịu nhiều thiệt hại nhất trong vụ cháy. Mỗi cuộn dây điện giá 5-7 triệu đồng, cả kho lên tới hàng trăm cuộn. Người kinh dinh thường lập kho luôn trong chợ để tiện lấy hàng nên cháy thì mất hết cả. Trung tâm thương mại thông thường an ninh khá tốt, có bảo vệ gác, từ ngoài vào có đến ba lớp cửa khóa gồm cửa chợ, cửa kios và cửa két sắt. Do đó, hầu hết tiểu thương có giấy tờ gì quan yếu cũng mang đến chợ cất, như sổ đỏ, sổ nợ, sổ hàng, tiền lưu động...

Bà Nguyễn Thị Ân, 55 tuổi, kinh dinh tạp hóa tại đây đã hơn 10 năm, từ khi trọng điểm thương mại còn là chợ Hải Dương. Bà phải thế chấp sổ đỏ vay ngân hàng 250 triệu đồng và vay thêm ở ngoài 50 triệu để buôn bán, nay bị lửa thiêu rụi hàng hóa. Thiệt hại của bà Ân ước lượng khoảng 500 triệu đồng. "Tôi không biết lấy gì để trả nợ", bà cho biết. Không được Ban quản lý trọng tâm thương mại cho phép, nhưng sau sự cố, bà Ân cũng như nhiều tiểu thương khác vẫn len lén thắp hương khấn vái trời phật phù hộ mọi người tai qua nạn khỏi.

Chiều 14/9, ngay trước đêm cháy, tiểu thương chợ còn hẹn nhau sáng hôm mai sau đi lễ chùa ở Hà Nội. Bà Bùi Thị Tới, kinh doanh đồ điện tử, là một trong những người định đi lễ. 3h sáng 15/9, bà nhận điện thoại tưởng mọi người gọi đi lễ, hóa ra báo cháy chợ, lao đến nơi thì hai gian hàng của bà ở ngay lối vào cửa chính đã bị thiêu cháy.

Thiệtquần áo namhại của bà Tới khoảng hơn 1 tỷ đồng. Chiều hôm trước, bà mang về nhà 1,5 triệu đồng để đi lễ chùa. Số tiền này trở nên tuốt tài sản còn lại của bà, ngoài ngôi nhà và đồ dùng trong nhà. Bà có 2 đứa con đang tuổi đi học.

Hội thoại với lãnh đạo địa phương chiều 16/9 sau vụ cháy trọng tâm thương nghiệp, sờ soạng tiểu thương đều mong muốn được ngân hàng khoanh nợ, không tính lãi chí ít là cho đến khi xây xong chợ tạm. Ông Tăng Thế Viễn, 63 tuổi, kinh doanh đồng hồ, phân vua nỗi đau khi làm ăn lương thiện, cắm cả sổ đỏ để vay vốn, huy động tiền tài từ họ hàng bạn bè... Nay mất vớ. "Giờ tôi tay trắng và gánh nợ lớn, chỉ muốn chết đi", ông nói. Ông mong được tạo điều kiện vay vốn bởi chẳng còn tài sản gì để thế chấp.

Còn anh Đinh Đức Chung buôn bán xống áo thì san sớt: "Từ sáng 16/9 nhiều người chúng tôi không còn tiền để mà ăn sáng, khó khăn sẽ còn kéo dài chưa biết đến ngày nào". Anh Chung mất khoảng 2,5 tỷ đồng trong hỏa hoạn.

Bà Đinh Thị Hải bán hàng nước thâu đêm ở bên cửa số 7 ngoài Trung tâm thương mại Hải Dương, là người đầu tiên phát hiện cháy chợ. Bà nhớ lại 1h sáng 15/9, khu vực Trung tâm thương nghiệp vắng lặng, tất tiểu thương đã ra về từ chiều, chỉ còn lại một đôi người tải hoa quả ngồi trong quán nước của bà. Mọi người đang trò chuyện rôm rả, bà Hải nghe thấy những tiếng động như tiếng đồ vật rơi. Thấy lạ, bà liền nói với mọi người nhưng không ai chú ý. "Chắc ai đó đổ rác ấy mà", một người ngồi trong quán gạt đi.

Đến khoảng 3h, bà Hải lại ngửi thấy mùi khét. Linh tính có chuyện chẳng lành, bà Hải bước ra ngoài thì phát hiện có lửa phát ra từ mặt sau Trung tâm. Bà sợ quá, bủn nhủn chân tay, đứng như trời trồng, phải 1 phút sau mới có thể gào lên "cháy chợ rồi mọi người ơi"". Mọi đứa ở quán nước nhớn nhác lao ra ngoài.

Bà Hải cầm điện thoại gọi cho cảnh sát 113 nhưng cuống quá bấm không đúng số nên không giao thông được. Bà nối chạy đến Công an phường Lê Thanh Nghị cách đó 1 km, đập cửa gọi công an. Lúc này, lửa đã lan khắp mặt sau Trung tâm thương mại, tiếng nổ lớn liên tục vọng ra từ bên trong. Theo VnExpress.Net

Trước đây, chợ Nghĩa Tân đã từng được người dân phản ánh về vấn đề này.

Vẫn biết, việc người bán hàng không coi khách ra gì không phải bây giờ mới có, nhưng gần đây, hiện tượng này ngày càng phổ biến, “khét tiếng” hơn rất nhiều, khiến người mua hàng ngày càng khó chịu.

Chứng kiến mới biết, “khách hàng là thượng đế” ở chợ này là điều “xa xỉ”. Vẫn biết là “thuận mua, vừa bán” nhưng các tiểu thương chẳng những không tiếp đón khách mà còn kênh kiệu ra mặt.

Ngay tại sạp hàng quần áo, ở đây có một bạn động tay vào chọn cái quần nhưng quá rộng nên không mua, người bán hàng ngay lập tức lấy cớ phải vía để buông những lời nhục mạ, chửi bới khách không ngớt. Thậm chí, còn cầm ngay cái quần đó vòng qua vòng lại dưới chân đuổi khách đi.

Đặc biệt, giá cả chợ này được người bán nói thách với giá quá cao so với thực tế, người mua buộc phải trả giá nhưng bị người bán chửi lại ngay, nào là: “Người ta đi ăn cướp được chắc”, “mấy con khùng đến hàng bà… không có tiền thì cút…”, “hàng lấy đắt rồi, mua được thì mua, không mua thì biến”…

Điều đáng nói, người bán hàng ở chợ này có thể "đuổi vía" khách mua bất cứ lúc nào, không nhất thiết phải là buổi sáng mở hàng, mà ngay cả giữa trưa, buổi chiều cũng đều được xem là “chưa mở hàng nên nặng vía”.

Hình thức đuổi khách hàng thì có nhiều lắm, ví như: Rắc muối gạo trừ vía, lấy đồ phủi phủi hoặc đảo qua đảo lại dưới chân hay kiếm giấy đốt lên hỏa vía…. Khách mà chưa chịu đi thì lườm nguýt, chửi rủa.

“Người ta mua mất tiền chứ có ăn không mà ghê ghớm quá mức…” -  một người mua hàng chia sẻ.

Điều vô lí ở đây là, nếu người bán hàng chửi khách thì không sao, nhưng nếu khách hàng đôi co lại thì chắc chắn sẽ có vụ đụng độ ngay tức thì.

Có người bán hàng lâu năm ở chợ nói: “Trước đây chợ này đông đúc lắm, hàng quán bán sướng tay chứ không như bây giờ. Do nhiều cô bán hàng quá đanh đá, đôi co với khách hàng thì như cơm bữa. Tóm lại là ghê gớm, chẳng coi khách ra gì nên dạo này vắng khách”.

Hỏi người bán hàng trong sạp, có chị nói: “Vì những người chanh chua nên người ta đi chợ mua đồ thì chủ yếu loanh quanh bên ngoài chợ, những chỗ bán hàng nhỏ lẻ chứ không dám vào những sạp hàng phía trong. Vì thế, hàng hóa ế ẩm là chuyện đương nhiên…”.

Đây là vấn đề của văn hóa ứng xử, ngày càng trở nên cần thiết đối với con người hiện đại. Đặc biệt, thời buổi kinh tế thị trường, lời nói càng trở nên cần thiết trong kinh doanh. Vậy mà chợ Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội lại tồn tại những tình huống gây bức xúc không nhỏ đối với đa số khách hàng khi đến chợ này. Không những hình ảnh người bán hàng ngày càng xấu đi trong mắt khách hàng, mà còn làm ảnh hưởng đến một bộ phận tiểu thương buôn bán lâu năm trong khu chợ.

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Angela Phương Trinh "học" giống Thời trang nam hệt street style của Miranda Kerr - Kenh14.vn

Trong 1 năm dài qua,Angela Phương  Trinhđã có những ráng nhất mực trong việc thay đổi hình ảnh trong mắt công chúng. Cô trực tính xuất hiện trội nhờ những y phục kín đáo, thiết kế kiểu cách và hợp vóc dáng. Và đáng lẽ ra,Angela Phương Trinhsẽ nhận được điểm cộng vì hình ảnh có đầu tư và trội so với dàn mỹ nhân showbiz. Tuy nhiên, công chúng cảm thấy khó chấp thuận khiAngela Phương Trinhliên tiếp bị phát hiện sao chép ý tưởng từ những nhãn hàng nức tiếng cũng như "học hỏi" lộ liễu phong cách các ngôi sao hàng đầu châu Á, nhằm tạo nên thương hiệu cho riêngThời trang nammình. Và mới đây nhất,Angela Phương Trinhkhiến các giáo đồ thời trang cảm thấy "khó hiểu" khi sải bước trên phố trong bộ trang phục street style kín đáo, trẻ trung và năng động nhưng lại giống giống hệt y phục mà siêu mẫuMiranda Kerrđã diện từ hơn... 1 năm trước.


Angela Phương Trinh

Angela Phương Trinh

Mới đây, trong tiết trời se lạnh của miền Nam, Angela Phương Trinh diện sweater vàng dáng lửng với T-shirt trắng dáng dài, phối cùng quần jeans xanh ống đứng và giày bệt họa tiết động vật.

Angela Phương Trinh

ChiếcThời trang áo thunmũ fedora đượcAngela Phương Trinhphối ton-sur-ton với trang phục. Dù mặc giản dị nhưng cô vẫn trổi khi xuất hiện trên phố.

Angela Phương Trinh

Streetquần áo namstyle từ hơn 1 năm trước củaMiranda Kerr, cũng với ngần ấy đặc điểm từ trang phục đến cách phối đồ.

Angela Phương Trinh

Angela Phương Trinh
Sựáo xống namtương đồng đến kỳ lạ của áo, mũ và giày giữa street style từ 1 năm trước củaMiranda Kerrvà street style gần đây nhất củaAngela Phương Trinh.

Không ít câu hỏi được đặt ra như doAngela Phương Trinhquá nghèo nàn về kiến thức thời trang nên mới phải "học hỏi" một các phô phang, lộ liễu như vậy hay đây lại là một chiêu trò mới của nữ hoàng thị phi.Miradan Kerrđược suy tôn là sao nữ có phong cách street style thứ hạng thuộc hàng Top trên thế giới, trang phục hay phong cách của cô đều được các fan "nằm lòng". Dù sao đi nữa thì có vẻ như qua năm 2014 này, thứ hạng "học hỏi" của nữ hoàng thị phi đã được nâng lên một tầng cao mới.

Khảothời trang sỉsát:Bạn thấy sao nữ nào mặc đẹp hơn?

BạnThời trang áo thunchỉ có thể chọn một mục. Bình chọn của bạn sẽ được công khai.

Angela Phương Trinh

Mirandaquần áo namKerr

Người Việt mưu sinh ở Angola (P2): Chợ Đồng Xuân giữa lòng Luanda - Thế giới - Dân trí

Khu phố của người Việt luôn đông đúc người da đen mua sắm. Ảnh: Phong Cầm.

Để đến được chợ São Paulo ở Thủ đô Luanda, tôi phải dậy từ sáng sớm. Đường từ chỗ nghỉ đến São Paulo dài chừng 20km. Vì là một trong những trục đường chính ở Thủ đô Luanda nên thẳng thớm tắc đường. Giữa hàng ngàn xe ô tô chen chúc, xe chúng tôi phải nhích dần từng mét một. Sau gần hai tiếng đồng hồ vật lộn, rốt cục tôi cũng đến được phố São Paulo - thủ phủ của người Việt tại Angola.

Trước mặt là đoạn phố dài chừng 800m,thời trang sỉđông đúc người da đen vào ra mua sắm. Dãy phố này tầng trên dùng làm nhà ở, còn tầng dưới là các cửa hàng kinh doanh của người Việt. Hàng hoá ở đây đa chủng loại, nhưng nhiều nhất là quần áo, giày dép, đồ trang sức. Có nhẽ vì khu phố được chia nhỏ thành từng ô để người Việt tiện buôn bán, kinh doanh (giống ở Chợ Đồng Xuân - Hà Nội) nên cái tên Đồng Xuân ra đời từ đó chăng?.

Một trong những ông chủ có nhiều cửa hàng cho thuê của khu phố này là anh Nguyễn Toàn Thắng (hay còn gọi là Thắng Victor). Dẫn chúng tôi đi một quanh co chợ, Thắng Victor cho biết, anh thuộc vào thế hệ thứ hai sang Angola kinh doanh. Mẹ anh là bà Việt Anh - một chuyên gia y tế công tác lâu năm tại Angola. Bà Việt Anh hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola và cũng là một nhà buôn thành đạt tại Luanda.

Anh Thắng cho biết, công ty của anh hiện làm về dịch vụ vận chuyển hàng hoá và xây dựng, dùng khoảng hơn 100 cần lao Việt Nam. Họ cốt tử buôn bán ở chợ và tham dự các công trình xây dựng với mức lương bình quân 1.000 USD/người/tháng.

Ngoại giả, tại São quần áo giá sỉ Paulo, rất nhiều người Việt thuê lại ki-ốt của anh Thắng để tự buôn bán kinh dinh. Khi chúng tôi đến khu phố này, nhiều tiểu thương tỏ ra phấn chấn. Họ đón tiếp niềm nở và kể nhiều câu chuyện kinh doanh tại xứ sở này.

Thu Hương gốc ở phố Quán Thánh (Hà Nội) mở cửa hàng bán áo xống ở São Paulo được vài năm nay. Thu Hương 22 tuổi, trẻ trung, xinh xắn. Hương cho biết, đến Angola duyệt y giới thiệu của người quen. Khi đến Luanda, Hương thuê một ki-ốt tại São Paulo để bán áo xống, vải.

Để chiều những khách hàng khó tính khó nết, Hương phải nói bằng tiếng Bồ Đào Nha, phân tích để khách hàng thấy đó là đồ thật, giá rẻ. Hương vui vẻ cho biết, trừ phí thuê ki-ốt và các khoản khác, mỗi tháng thu được khoản tiền lãi hơn 1.000 USD từ buôn bán áo quần.

Chị Hà Thị Hương đang bán áo xống cho người Angola.

Người Việt mưu sinh ở Angola (P2): Chợ Đồng Xuân giữa lòng Luanda - Thế giới - Dân trí

Kế bên cạnh ki-ốt của Hươngthời trang sỉlà ki-ốt của chị Hà Thị Hương. Chị Hương cũng là người quê gốc Hà Nội. Chị Hương sang Angola kinh dinh đã 8 năm. Chị thuê ki-ốt lại của chủ người Việt với giá 800 USD/tháng. Ki-ốt của chị Hương mặt tiền rộng chừng 3m. Bày bán đẵn là xống áo, vải, giày dép. Khi nán lại chuyện trò, chị Hương tâm tư rằng, nói chung buôn bán ở đây dễ kiếm tiền hơn tại Hà Nội. Những tháng thường có thể cho lợi nhuận từ 1.000-1.500 USD, nhưng vào những tháng Tết của người Angola (Lễ Giáng sinh), hàng hoá thường bán chạy hơn.

“Dù phải xa nhà, xa gia đình nhưng vì kinh doanh thuận lợi nên ở lại Luanda thêm thời gian nữa để buôn bán. Khi có đủ vốn, sẽ về Hà Nội kinh dinh tiếp”, chị Hương chia sẻ.

Trong câu chuyện với tôi, anh Nguyễn Toàn Thắng cho biết, São Paulo là cái nôi của người Việt tại Angola. Những đại gia người Việt tại Angola đều đã từng buôn bán kinh dinh ở nơi này. “Khi có vốn, họ mới bắt đầu đổ bộ đến các tỉnh, tỉnh thành khác của Angola để tiếp chuyện kinh dinh và mở rộng sản xuất”, anh Thắng nói.

Kinh doanh không đụng hàng

Tại chợ São Paulo, ngoài buôn bán xống áo, có nhiều người còn nghĩ ra được những chiêu kinh dinh riêng. Họ nói vui với nhau là kiểu kinh doanh không đụng hàng. Với 17 năm ở Angola, chị Trương Thị Thanh Hoà, nhà ở phố Thái Hà, TP Hà Nội (hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola) lại chuyên buôn bán kinh doanh về áo cưới, áo thời trang.

Tại đây, chị Hoà có hai cửa hàng bán áo cưới và một láp ảnh. Dắt tôi vào cửa hàng, chị Hoà cho biết lý do tại sao lại chỉ bán áo cưới tại khu phố sầm uất này. Thì ra văn hoá cưới hỏi của người Angola khác với Việt Nam. Nếu như ở Việt Nam, theo thông lệ, các cặp uyên ương thường cưới hỏi đàng hoàng rồi mới về ở với nhau thì ở Angola, có thể ở với nhau đến đầu bạc răng long rồi mới tổ chức đám cưới.

Theo chị Hoà, chỉ khi họ thực thụ có tiền, lúc đó họ mới đi mua áo cưới cho lễ thành thân. “Đặc thù cưới hỏi của họ lạ thế nên mình phải đáp ứng nhu cầu. Cái hay của người Việt Nam ở Angola là người bản địa cần gì, mình đáp ứng được cái đó”, chị Hòa san sẻ.

Chị Trương Thị Thanh Hoà bên cửa hàng váy cưới.

Giống chị Hòa, chị Lê Kim Oanh, nhà ở Quận 2, TP Hồ Chí Minh, có thâm niên hơn 13 năm ở Angola. Để không đụng hàng, chị chọn làm nhà phân phối chính các loại tấm vải dùng để cuốn quanh người (người Angola rất thích loại vải cuốn này của Việt Nam) tại chợ São Paulo.

Các thương buôn tỉnh lẻ tại Angola thường tụ hội về đây mua, sau đó phân phối đi khắp nơi trong cả nước. Để đủ nguồn hàng cung cấp cho thị trường Angola, chị Hương phải nhập hàng từ TP Hồ Chí Minh.

Người Việt mưu sinh ở Angola (P2): Chợ Đồng Xuân giữa lòng Luanda - Thế giới - Dân trí

Nhàng nhàng mỗi năm, chị nhập vào Angola khoảng 1.000 kiện hàng với giá khoảng 1.000-2.000 USD/kiện. Nghe chị kể, tôi hỏi liệu chị đã thành triệu phú đô la? Chị cười bảo, con phố São Paulo này đúng là sản sinh ra nhiều triệu phú đô la người Việt tại Angola. Những người thành danh ở Angola hiện nay ít hay nhiều, đều đã từng buôn bán kinh dinh tại chợ này. Về phía mình, chị Oanh nhận mình chỉ là người bán buôn nhỏ lẻ.

Trong căn phòng rộng rãi, từng tấm vải được xếp chất chồng lên nhau. Các lái buôn da đen vào ra liên tục. Chị Oanh cho biết, ngoài một số ông chủThời trang namthực thụ, người buôn bán tại chợ São Paulo cốt tử đi bán thuê. Ngày xưa thuê ki-ốt dễ, còn bây giờ rất khó. “Chị buôn bán ở đây có sợ cảnh sát bắt không”- tôi hỏi.

Chị cười: “Họ chỉ bắt giữ những người không có giấy má hợp thức hoặc làm việc không đúng công ty mà thôi. Hơn nữa, nhiều người vì buôn bán trốn thuế nên mỗi lần gặp cảnh sát là cắm đầu cắm cổ bỏ chạy”. “Những trường hợp này dù không nhiều nhưng chút gì đó ảnh hưởng đến hình ảnh người Việt tại Angola”, chị Oanh nói.

Điều mà chị Oanh lo nhất hiện không phải là chuyện cảnh sát hoạnh họe hay thiếu thị trường mà lo nhất là hàng hóa Trung Quốc đang càng ngày càng ồ ạt nhập vào Angola. Tại chợ São mua áo xống sỉ giá rẻ Paulo đã bắt đầu manh nha các cửa hàng của doanh nhân Trung Quốc.

“Người Việt thường xé nhỏ cửa hàng ra để cho thuê nhưng người Trung Quốc lại thuê hẳn từng cửa hàng lớn, ít nhất là ba ki-ốt một lúc nên cửa hàng họ nhìn ngon mắt hơn. Với lại, người Việt thường kinh dinh đơn lẻ, người Trung Quốc lại chung nhau cùng làm cửa hàng nên khả năng cạnh tranh tốt hơn”, chị Oanh cho biết.

Trong câu chuyện, tôi vu vơ hỏi rằng, ở Angola, ai là người Việt Nam giàu nhất, chị Oanh cười bảo, nói ai là người giàu nhất rất khó, vì một 9, một 10. Với các tiểu thương ở phố São Paulo, ai cũng biết đến ông Đoàn Văn Viện, chủ toạ Công ty Salomas. Ông Viện được cho là người luôn hết mình trợ giúp bà con tiểu thương tại chợ São Paulo.

“Ông Viện mở công ty và thành danh ở Luanda, đã trở lại trợ giúp bà con người Việt. Chừng như ông ấy cũng là một trong những triệu phú người Việt tại Angola”, chị Oanh cho biết.

Chia tay với chị Oanh, tôi trở lại đường phố São Paulo nhộn nhịp. Trong ối người da đen, thi thoảng lại vang lên tiếng nói của người Việt Nam. Dù quen hay không, hễ gặp là hỏi “người Việt Nam à?”. Sáng đó, ở São Paulo trời se lạnh nhưng với tôi, gặp được một người Việt ở nơi bóng gió này lòng ấm lại và thấy không hề trơ trẽn.

Xem thêm : Angola, São Paulo, người Việt Nam, Luanda, Hà Nội, Trung Quốc, Hồ Chí Minh, Chợ Đồng Xuân, Thái Hà, bắt

Kiếm bộn tiền nhờ buôn quần áo trên Facebook - Kinh doanh - Dân trí

Brandi Temple, 39 tuổi và đã có 4 con, không thể ngờ rằng một ngày mình có thể biến thú vui may vá trong phòng ngủ thành một doanh nghiệp bán lẻ mỗi tháng cung cấp 30.000 – 50.000 sản phẩm may mặc cho trẻ em. Tất cả những gì chị làm đó là sử dụng các công cụ của mạng xã hội, một thứ mà những đối thủ khổng lồ chưa biết cách tận dụng.

Brandi Temple phất lên nhờ biết tận dụng mạng xã hội

Theo Bloomberg , Lolly Wolly Doodle Inc., Công ty bán lẻ do Temple thành lập năm 2010, thực hiện hầu hết các giao dịch thông qua Facebook. Họ dùng mạng xã hội này để định ra các mức giá, nhận đơn hàng và dự báo tình hình sản xuất, thậm chí là tiếp thị và thiết kế quần áo.

“Khi đó tôi chỉ chụp một bức ảnh và đăng nó lên Facebook”, Temple, nay đã là CEO của công ty Lolly Wolly Doodle có trụ sở tại Lexington, Bắc Carolina, tâm sự. “Tôi viết rằng “tôi có 25 bộ váy như thế này, đây là mức giá tôi muốn”. Và trong vòng 30 giây chúng đã được mua hết”.

Hiện doanh nghiệp của chị đang tuyển dụng tới 160 nhân công, đạt doanh thu mỗi năm hơn 10 triệu USD. Đáng chú ý hơn nữa đây chính là một trong những công ty tuyển dụng nhiều lao động nhất Lexington. Mới đây quỹ đầu tư mạo hiểm Revolution Growth của tỷ phú Steve Case đã chấp nhận góp vốn tới 20 triệu USD vào Lolly Wolly Doodle Inc.

Hai yếu tố chính đằng sau thành công của Temple đó là: một cách tiếp cận mới mẻ với ngành sản xuất được biết đến dưới tên gọi “vừa kịp lúc”, và sự cam kết về một hoạt động kinh doanh thực sự có tính xã hội. Temple cho biết 60% doanh số của họ đến từ bán hàng qua Facebook, số còn lại thông qua website của công ty.

Ở những ngày đầu, Temple tập trung nhiều vào việc xây dựng mối quan hệ với khách hàng trên mạng xã hội, hơn là vào việc bán hàng. Chị liên tục tương tác với họ trên Facebook của mình, chia sẻ những câu chuyện kinh doanh của bản thân và thiết kế quần áo dựa vào thông tin của khách hàng.

“Nếu họ tình cờ thấy một chiếc váy xanh và nói rằng họ thích kiểu dáng đó nhưng phải là màu đỏ, ngày hôm sau họ sẽ được thấy nó”, Temple cho biết.

Và sau đó khách hàng sẽ tự đăng tải hình ảnh con mình mặc quần áo do Temple thiết kế lên Facebook của mình, giúp thương hiệu của chị được quảng bá một cách miễn phí. Những lời lẽ truyền miệng lan nhanh, và ngày nay Lolly Wolly Doodle đã có hơn 600.000 người hâm mộ trên Facebook của công ty.

“Với hầu hết các nhãn hiệu thời trang, internet và mạng xã hội là một ý nghĩ xa vời”, tỷ phú Case nhận xét. Lolly Wolly Doodle thì trái lại, là “một thương hiệu lan tỏa đẳng cấp đã tạo ra sự cộng hưởng với khán giả của mình”.

Một vài công đoạn sản xuất của Lolly Wolly Doodle được thực hiện ở nước ngoài

Kiếm bộn tiền nhờ buôn quần áo trên Facebook - Kinh doanh - Dân trí

Có một điều thú vị đó là do tăng trưởng quá nhanh đã khiến công ty suýt phải đóng cửa mùa Hè năm 2010. Do không có kiến thức gì về kinh doanh, công nghệ hay sản xuất, và cũng không có vốn để mở rộng kinh doanh, Temple đã gặp khó trong việc đáp ứng nhu cầu khi chỉ dựa vào bạn bè và gia đình.

“Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ bán hoạt động kinh doanh để thu về ngay một số tiền bởi tôi không thể tự điều hành”, vị nữ CEO nói. Nhưng sau đó Shana Fisher, nhà sáng lập của công ty High Line Venture Partners tại thành phố New York đã tìm đến với Lolly Wolly Doodle và khuyên Temple tiếp tục kinh doanh.

“Ngay ở cuộc gọi đầu tiên tôi đã nói với cô ấy rằng “chị đừng bán nó; chúng ta sẽ làm việc cùng nhau”, Fisher nói. Vị chuyên gia này cũng bị ấn tượng bởi bản năng kinh doanh của Temple, cũng như khả năng thiết kế và tiếp xúc với khách hàng. Cuối cùng Fisher đã cấp cho Temple một số vốn.

Tháng 9/2010, nhờ khoản đầu tư đó, Lolly Wolly Doodle thực sự bắt đầu sản xuất, tại một nhà xưởng có diện tích hơn 740 m vuông, và thuê những nhân viên cắt và may đầu tiên.

Dù quảng cáo về các mẫu trên mạng xã hội và website công ty, Temple không hề có một sản phẩm hoàn chỉnh nào trong kho. Bởi Lolly Wolly Doodle sử dụng chiến thuật sản xuất “vừa kịp lúc”, nghĩa là công ty chỉ may vừa đủ số bán.

Khi một sản phẩm được đặt, người mua có 72 giờ để thanh toán. Khi nhận được tiền, các thợ may mới bắt đầu cắt vải và may. Người mua nhận được thành phẩm trong vòng 2-4 tuần sau đó. Việc bán lẻ trực tuyến giúp công ty tiết kiệm được đáng kể chi phi bởi họ không cần phải lo lắng việc tồn kho cao hay một mẫu nào đó ế ẩm.

Case khẳng định phương pháp sản xuất này giúp các công ty sản xuất tại Mỹ có thể cạnh tranh với các thương hiệu dựa vào các xưởng ở nước ngoài. Lexington, nơi từng có một ngành công nghiệp may mặc lớn mạnh, cũng được hưởng lợi khi giành lại được một phần của hoạt động kinh doanh may mặc toàn cầu.

Temple đang có kế hoạch rời nhà máy trên diện tích gần 1900 m vuông hiện tại sang một tòa nhà lớn hơn, có diện tích tới gần 9300 m vuông, vốn đã bỏ không nhiều năm. Khoản đầu tư mới 20 triệu USD từ quỹ đầu tư mạo hiểm sẽ giúp chị thực hiện việc này.

Ngoài ra công ty còn muốn tuyển thêm 100 nhân công tại Lexington trong vòng 2 năm tới. Không chỉ mở rộng trên thực địa, công ty của chị cũng đã có phần mềm dành cho thiết bị di động và bán hàng cả trên các mạng Pinterest và Instagram.

Xem thêm : tổng hợp, facebook, new york, sản phẩm, website, nước ngoài, instagram, diện tích, đầu tiên, Temple

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Đa phong cách với shorts trong những thời trang sỉ ngày gió mùa - Kenh14.vn

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa

18:04:02 - 17/10/2013 - Li Su - Theo Trí Thức Trẻ

Quần shorts không chỉ là item "độc quyền" của mùa hè đâu đấy nhé!

Quần shorts là một trong những item được yêu thích và được tận dụng triệt để trong những ngày hè đầy oi bức. Và khi thời tiết chuyển mùa, đừng vội cất chúng vào tủ áo quần mà hãy mix&match thêm cùng nhiều item mới của mùa Thu/Đông để có các set đồ vừa thật trendy nhưng cũng rất hiệp với thời tiết mát lạnh. Vào những ngày se lạnh, những chiếc quần short với chất liệu dạ thô hay mang gam màu tối được mix theo phong cách layering chính là sự chọn lọc dành cho bạn!

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 1

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 2

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 3

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 4

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa 5

  • TừThời trang áo thunThời trang áo thunkhóa

  • item

  • facebook

  • chuyểnáo quần nammùa

  • thời tiết

Tin liên hệ

  • Autumn Child
  • Sweater & Denim Jacket - "Bộ đôi" siêu chất cho ngày lạnh
  • Những chiếc áo sơmi "đinh" của mùa Thu
  • Street style ngẫu hứng

Đa phong cách với shorts trong những ngày đọc thêm gió mùa

Đa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa Quầnthời trang sỉshorts không chỉ là item "độc quyền" của mùa hè đâu đấy nhé!

Đaquần áo namphong cách với shorts trong những ngày gió mùaĐa phong cách với shorts trong những ngày gió mùa

610795

Quần shorts không chỉ là item "độc quyền" của mùa hè đâu đấy nhé!

TinThời trang namkhác

  • Sweater & Denim Jacket - "Bộ đôi" siêu chất cho ngày lạnh
  • Những chiếc áo sơmi "đinh" của mùa Thu
  • Street style ngẫu hứng
  • Cảm hứng vintage cho mùa lạnh

Tin mới cập nhật

  • Hai CSGT đội nắng giúp dân gom cá đổ ra đường
  • Chiêm nghiệm 33 giây phút quan yếu trong thế cục bạn (P2)
  • Sao Việt đọ "thứ hạng" trên du thuyền triệu đô
  • Xe tải chở nước bí đao bị lật trên đường, không ai "hôi của"
  • Fan nổi nóng vì nghi Crayon Pop xô Sunny (SNSD)
  • Những chốc lát ngọt của Baggio và Quỳnh Trâm trong 6 tháng yêu nhau
  • Xem gì trên truyền hình Tết Nguyên đán 2014?
  • Đón Tết không lạnh cùng những người quanh năm sống trong bóng tối
  • phút chốc tự sướng đáng yêu của loạtThời trang nammỹ nhân hàng đầu Hoa Ngữ
  • 20 kiểu máy tính có thiết kế cực phá cách

Video

  • B1A4quần áo namgiành thắng lợi trên "Inkigayo" 26/1
  • Inkigayo: "Cha Cha" - Rainbow BLAXX
  • Inkigayo: "Tell Me" - The SEEYA
  • Inkigayo: "1999" - Koyote

Lời cảnh báo cho chợ vải Ninh Hiệp | ANTĐ - Báo điện tử An Ninh Thủ Đô

Lời cảnh báo cho chợ vải Ninh Hiệp Thứ sáu 20/09/2013 07:21

ANTĐ - Những tưởng vụ cháy lớn tại TTTM Hải Dương khiến hàng trăm tiểu thương tay trắng sẽ đánh động ý thức phòng tránh giặc lửa cho bà con đang buôn bán tại các khu chợ lớn, nhưng không, 20h45 ngày 18-9 một vụ cháy kho vải đã bùng phát gần khu vực chợ vải Ninh Hiệp (thuộc xã Ninh Hiệp, huyện Gia Lâm).

Sau vụ cháy TTTM Hải Dương: Người dân lo mất nhà Cháy kho chứa vải 100m2 ở Ninh Hiệp Cháy trọng tâm thương mại Hải Dương, 500 hộ kinh dinh mất trắng

Nhiều họng nước không có vòi lăng và rất khó tìm do bị bà con tiểu thương

Lấn chiếm làm nơi bán hàng

Chợ Ninh Hiệp ban đầu chỉ là một chợ cấp xã khá nhỏ, nhưng kể từ năm 2002 khi nhu cầu tăngThời trang áo thuncao, khu chợ bắt đầu được nâng cấp và chia thành 4 khu vực theo trật tự A-B-C-D. Đến năm 2007 chợ được hợp nhất, tổ chức lại và đặt dưới sự quản lý điều hành của cộng tác xã dịch vụ tổng hợp Ninh Hiệp và bây giờ chợ vải này đóng vai trò như một chợ mai dong chuyên cung cấp quần áo, vải và phụ kiện ngành may cho nhiều thành thị phía Bắc. Tuy quy mô khá lớn, nhưng hệ thống PCCC của chợ Ninh Hiệp phần đông đã cũ, dù cũng được nâng cấp nhưng cốt yếu ở dạng ăn theo, tùy vào quy mô phát triển hàng năm chợ. Bằng chứng là dù mặt bằng chợ rộng tới 6.000m2 nhưng số họng nước chữa cháy lại khá khiêm tốn. Ông Thạch Văn Sơn, chủ nhiệm cộng tác xã cho biết, chợ hiện có 6 họng đứng và 14 họng vách tường. Nếu so với con số 120 họng nước của chợ Đồng Xuân thì quả thực con số này chưa thấm vào đâu. Ngoài ra chợ Ninh Hiệp cũng không có hệ thống  báo khói và chữa cháy tự động. Nếu sự cố xảy ra, việc thiếu họng nước sẽ là hạn chế rất lớn cho việc chữa cháy.

Tại chợ vải Ninh Hiệp không chỉ thiếu số họng nước mà sự chắp vá cũng mô tả khá rõ. Tại nhiều họng nước chỉ có họng chứ không có lăng vòi, không biết khi sự cố xảy ra thì lực lượng chữa cháy sẽ phun nước bằng cái gì? Đó là chưa kể đến việc gần một nửa số họng nước ít oi kia thường xuyên bị bà con bày biện hàng hóa che lấp. Lý giải cho việc này, ông  Nguyễn Tiến Mạnh, Đội phó đội quản lý chợ Ninh Hiệp cho biết: “Chúng tôi cũng đang đề xuất được lắp đặt một số ống lăng, tới đây nếu được đồng ý thì số ống lăng này sẽ được treo ngay tại các họng, còn ngày nay khi có sự cố thì anh em sẽ chuyển đường ống từ phía ngoài vào. Ngoại giả, chúng tôi sẽ bổ sung thêm bình bọt chữa cháy cơ động”.

Chợ vải Ninh Hiệp liệu có đảm bảo khả năng PCCC khi có sự cố?

Hiện chợ vải Ninh Hiệp có 1.133 hộ đang kinh doanh, đó là chưa kể tới khoảng 600-700 hộ kinh doanh khác có quầy bán tại nhà sát ngay khu vực chợ. Như vậy về mặt quy mô nơi đây có thể coi như một chợ Đồng Xuân thứ 2. Hàng ngày có cả nghìn lượt khách tới đây mua bán, vì vậy nếu có sự cố thì chắc chắn sẽ khôn xiết hỗn loạn. Chị Phạm Hồng Hải, mộtquần áo namtiểu thương kinh dinh tại đây nói: “Thú thực nhìn hạ tầng PCCC của chợ, chúng em cũng thấy thiếu. Nhưng em không có chuyên môn về lĩnh vực này, vả lại cũng chỉ thuê lại quầy của người khác để kinh dinh nên chẳng dám góp ý. Ở đây nói đến cháy là ai cũng sợ, nhưng bà con cũng chỉ biết bảo nhau cẩn thận điện đóm, củi lửa. Còn nếu có sự cố thì cũng… đành chịu”.

Trong khi đó, ông Thạch Văn Sơn thì khá tự tín về lực lượng chữa cháy tại chỗ mà HTX đang có trong tay. Ông khẳng định, với 61 người được huấn luyện tốt và với thiết bị ngày nay nếu xảy cháy, BQL chợ sẽ đảm bảo cầm cự được ít ra là cho tới khi cảnh sát PCCC tới tiếp ứng. Ông Sơn cũng tỏ ra yên tâm với hệ thống điện với 3 đường riêng biệt bao gồm nguồn điện phục vụ kinh dinh, nguồn điện phục vụ bảo vệ và chiếu sáng, nguồn điện phục vụ máy bơm PCCC. Chúng tôi trực tính được huấn luyện và hội thao với các tình huống giả định, ngay cả vụ cháy lúc 20h45 bữa qua lực lượng chữa cháy của HTX đã cử 35 thành viên đến tham gia rất kịp thời. Cơ bản nhất là công tác giám sát tiến hành rất luôn nên kể từ khi chợ được giao cho HTX quản lý đến nay chúng tôi chưa để xảy ra sự cố cháy nổ nào - ông Thạch Văn Sơn nói.

Người Việt mưu sinh ở Angola (P2): Chợ Đồng Xuân giữa lòng Luanda - Thế giới - Dân trí

Khu phố của người Việt luôn đông đúc người da đen mua sắm. Ảnh: Phong Cầm.

Để đến được chợ São Paulo ở Thủ đô Luanda, tôi phải dậy từ sáng sớm. Đường từ chỗ nghỉ đến São Paulo dài chừng 20km. Vì là một trong những trục đường chính ở Thủ đô Luanda nên thường xuyên tắc đường. Giữa hàng ngàn xe ô tô chen chúc, xe chúng tôi phải nhích dần từng mét một. Sau gần hai tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng tôi cũng đến được phố São Paulo - thủ phủ của người Việt tại Angola.

Trước mặt là đoạn phố dài chừng 800m, đông đúc người da đen vào ra mua sắm. Dãy phố này tầng trên dùng làm nhà ở, còn tầng dưới là các cửa hàng kinh doanh của người Việt. Hàng hoá ở đây đa chủng loại, nhưng nhiều nhất là quần áo, giày dép, đồ trang sức. Có lẽ vì khu phố được chia nhỏ thành từng ô để người Việt tiện buôn bán, kinh doanh (giống ở Chợ Đồng Xuân - Hà Nội) nên cái tên Đồng Xuân ra đời từ đó chăng?.

Một trong những ông chủ có nhiều cửa hàng cho thuê của khu phố này là anh Nguyễn Toàn Thắng (hay còn gọi là Thắng Victor). Dẫn chúng tôi đi một vòng quanh chợ, Thắng Victor cho biết, anh thuộc vào thế hệ thứ hai sang Angola kinh doanh. Mẹ anh là bà Việt Anh - một chuyên gia y tế công tác lâu năm tại Angola. Bà Việt Anh hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola và cũng là một doanh nhân thành đạt tại Luanda.

Anh Thắng cho biết, công ty của anh hiện làm về dịch vụ vận chuyển hàng hoá và xây dựng, sử dụng khoảng hơn 100 lao động Việt Nam. Họ chủ yếu buôn bán ở chợ và tham gia các công trình xây dựng với mức lương bình quân 1.000 USD/người/tháng.

Ngoài ra, tại São Paulo, rất nhiều người Việt thuê lại ki-ốt của anh Thắng để tự buôn xem thêm bán kinh doanh. Khi chúng tôi đến khu phố này, nhiều tiểu thương tỏ ra phấn khởi. Họ tiếp đón niềm nở và kể nhiều câu chuyện kinh doanh tại xứ sở này.

Thu Hương gốc ở phố Quán Thánh (Hà Nội) mở cửa hàng bán quần áo ở São Paulo được vài năm nay. Thu Hương 22 tuổi, trẻ trung, xinh xắn. Hương cho biết, đến Angola thông qua giới thiệu của người quen. Khi đến Luanda, Hương thuê một ki-ốt tại São Paulo để bán quần áo, vải vóc.

Để chiều những khách hàng khó tính, Hương phải nói bằng tiếng Bồ Đào Nha, phân tích để khách hàng thấy đó là đồ thật, giá rẻ. Hương vui vẻ cho biết, trừ chi phí thuê ki-ốt và các khoản khác, mỗi tháng thu được khoản tiền lãi hơn 1.000 USD từ buôn bán quần áo.

Chị Hà Thị Hương đang bán quần áo cho người Angola.

Người Việt mưu sinh ở Angola (P2): Chợ Đồng Xuân giữa lòng Luanda - Thế giới - Dân trí

Kế bên cạnh ki-ốt của Hương là ki-ốt của chị Hà Thị Hương. Chị Hương cũng là người quê gốc Hà Nội. Chị Hương sang Angola kinh doanh đã 8 năm. Chị thuê ki-ốt lại của chủ người Việt với giá 800 USD/tháng. Ki-ốt của chị Hương mặt tiền rộng chừng 3m. Bày bán chủ yếu là quần áo, vải vóc, giày dép. Khi nán lại nói chuyện, chị Hương tâm sự rằng, nói chung buôn bán ở đây dễ kiếm tiền hơn tại Hà Nội. Những tháng thường có thể cho lợi nhuận từ 1.000-1.500 USD, nhưng vào những tháng Tết của người Angola (Lễ Giáng sinh), hàng hoá thường bán chạy hơn.

“Dù phải xa nhà, xa gia đình nhưng vì kinh doanh thuận lợi nên ở lại Luanda thêm thời gian nữa để buôn bán. Khi có đủ vốn, sẽ về Hà Nội kinh doanh tiếp”, chị Hương chia sẻ.

Trong câu chuyện với tôi, anh Nguyễn Toàn Thắng cho biết, São Paulo là cái nôi của người Việt tại Angola. Những đại gia người Việt tại Angola đều đã từng buôn bán kinh doanh ở nơi này. “Khi có vốn, họ mới bắt đầu đổ bộ đến các tỉnh, thành phố khác của Angola để tiếp tục kinh doanh và mở rộng sản xuất”, anh Thắng nói.

Kinh doanh không đụng hàng

Tại chợ São Paulo, ngoài buôn bán quần áo, có nhiều người còn nghĩ ra được những chiêu kinh doanh riêng. Họ nói vui với nhau là kiểu kinh doanh không đụng hàng. Với 17 năm ở Angola, chị Trương Thị Thanh Hoà, nhà ở phố Thái Hà, TP Hà Nội (hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola) lại chuyên buôn bán kinh doanh về áo cưới, áo thời trang.

Tại đây, chị Hoà có hai cửa hàng bán áo cưới và một láp ảnh. Dắt tôi vào cửa hàng, chị Hoà cho biết lý do vì sao lại chỉ bán áo cưới tại khu phố sầm uất này. Hoá ra văn hoá cưới hỏi của người Angola khác với Việt Nam. Nếu như ở Việt Nam, theo thông lệ, các cặp uyên ương thường cưới hỏi đàng hoàng rồi mới về ở với nhau thì ở Angola, có thể ở với nhau đến đầu bạc răng long rồi mới tổ chức đám cưới.

Theo chị Hoà, chỉ khi họ thực sự có tiền, lúc đó họ mới đi mua áo cưới cho lễ thành hôn. “Đặc thù cưới hỏi của họ lạ thế nên mình phải đáp ứng nhu cầu. Cái hay của người Việt Nam ở Angola là người bản địa cần gì, mình đáp ứng được cái đó”, chị Hòa chia sẻ.

Chị Trương Thị Thanh Hoà bên cửa hàng váy cưới.

Giống chị Hòa, chị Lê Kim Oanh, nhà ở Quận 2, TP Hồ Chí Minh, có thâm niên hơn 13 năm ở Angola. Để không đụng hàng, chị chọn làm nhà phân phối chính các loại tấm vải dùng để cuốn quanh người (người Angola rất thích loại vải cuốn này của Việt Nam) tại chợ São Paulo.

Các lái buôn tỉnh lẻ tại Angola thường tập trung về đây mua, sau đó phân phối đi khắp nơi trong cả nước. Để đủ nguồn hàng cung cấp cho thị trường Angola, chị Hương phải nhập hàng từ TP Hồ Chí Minh.

Người Việt mưu sinh ở Angola (P2): Chợ Đồng Xuân giữa lòng Luanda - Thế giới - Dân trí

Trung bình mỗi năm, chị nhập vào Angola khoảng 1.000 kiện hàng với giá khoảng 1.000-2.000 USD/kiện. Nghe chị kể, tôi hỏi liệu chị đã thành triệu phú đô la? Chị cười bảo, con phố São Paulo này đúng là sản sinh ra nhiều triệu phú đô la người Việt tại Angola. Những người thành danh ở Angola hiện nay ít hay nhiều, đều đã từng buôn bán kinh doanh tại chợ này. Về phía mình, chị Oanh nhận mình chỉ là người bán buôn nhỏ lẻ.

Trong căn phòng rộng rãi, từng tấm vải được xếp chất chồng lên nhau. Các thương lái da đen vào ra liên tục. Chị Oanh cho biết, ngoài một số ông chủ thực sự, người buôn bán tại chợ São Paulo chủ yếu đi bán thuê. Ngày xưa thuê ki-ốt dễ, còn bây giờ rất khó. “Chị buôn bán ở đây có sợ cảnh sát bắt không”- tôi hỏi.

Chị cười: “Họ chỉ bắt giữ những người không có giấy tờ hợp lệ hoặc làm việc không đúng công ty mà thôi. Hơn nữa, nhiều người vì buôn bán trốn thuế nên mỗi lần gặp cảnh sát là cắm đầu cắm cổ bỏ chạy”. “Những trường hợp này dù không nhiều nhưng chút gì đó ảnh hưởng đến hình ảnh người Việt tại Angola”, chị Oanh nói.

Điều mà chị Oanh lo nhất hiện nay không phải là chuyện cảnh sát hoạnh họe hay thiếu thị trường mà lo nhất là hàng hóa Trung Quốc đang ngày càng ồ ạt nhập vào Angola. Tại chợ São Paulo đã bắt đầu manh nha các cửa hàng của thương lái Trung Quốc.

“Người Việt thường xé nhỏ cửa hàng ra để cho thuê nhưng người Trung Quốc lại thuê hẳn từng cửa hàng lớn, ít nhất là ba ki-ốt một lúc nên cửa hàng họ nhìn ngon mắt hơn. Với lại, người Việt thường kinh doanh đơn lẻ, người Trung Quốc lại chung nhau cùng làm cửa hàng nên khả năng cạnh tranh tốt hơn”, chị Oanh cho biết.

Trong câu chuyện, tôi vu vơ hỏi rằng, ở Angola, ai là người Việt Nam giàu nhất, chị Oanh cười bảo, nói ai là người giàu nhất rất khó, vì một 9, một 10. Với các tiểu thương ở phố São Paulo, ai cũng biết đến ông Đoàn Văn Viện, Chủ tịch Công ty Salomas. Ông Viện được cho là người luôn hết mình giúp đỡ bà con tiểu thương tại chợ São Paulo.

“Ông Viện mở công ty và thành danh ở Luanda, đã trở lại giúp đỡ bà con người Việt. Nghe đâu ông ấy cũng là một trong những triệu phú người Việt tại Angola”, chị Oanh cho biết.

Chia tay với chị Oanh, tôi trở lại đường phố São Paulo nhộn nhịp. Trong vô số người da đen, thi thoảng lại vang lên tiếng nói của người Việt Nam. Dù quen hay không, hễ gặp là hỏi “người Việt Nam à?”. Sáng đó, ở São Paulo trời se lạnh nhưng với tôi, gặp được một người Việt ở nơi xa xôi này lòng ấm lại và thấy không hề lẻ loi.

Xem thêm : Angola, São Paulo, người Việt Nam, Luanda, Hà Nội, Trung Quốc, Hồ Chí Minh, Chợ Đồng Xuân, Thái Hà, bắt