Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Thiếu nữ Sài Gòn thập niên 70 thời trang sỉ duyên dáng với áo dài chít eo

Vào thập niên 60, một số nhà may tại Sài Gòn đã đưa cách ráp tay raglan vào áo dài. Với cách ráp này, tay áo được nối từ cổ xéo xuống nách. Tà trước nối với tà sau qua hàng nút bấm từ cổ xuống nách và dọc theo một bên hông. Kiểu ráp này vừa giảm thiểu nếp nhăn ở nách, cho phép tà áo ôm khít theo đường cong người mặc, vừa giúp người đàn bà cử động tay thoải mái, linh hoạt.
Đầu những năm 1960, bà Trần Lệ Xuân, vợ của ông Ngô Đình Nhu, đã thiết kế ra kiểu áo dài hở cổ, bỏ đi phần cổ áo, hay còn gọi là cổ thuyền, cổ khoét. Chiếc áo dài nức tiếng với tên gọi áo dài Bà Nhu đã vấp phải phản ứng mạnh mẽ vì đi ngược với truyền thống và thuần phong mỹThời trang namtục của tầng lớp thời đó. Về sau, mẫu áo dài này rất được chuộng, nhất là cho những ai có cổ cao và trắng, với bộ ngực đầy đặn. Thời đương đại, mẫu áo dài cổ thuyền còn được cắt sâu xuống, hình vuông, hay hình tròn rộng, phụ kiện là dây nữ trang đeo cổ.
Cuốiquần áo namnăm 1960 - đầu năm 1970, áo dài chít eo thách thức quan điểm truyền thống trở thành mẫu mã thời thượng. Lúc này, chiếc áo nịt ngực thuận lợi đã được sử dụng rộng rãi. Đàn bà thành thị với tư duy cởi mở muốn tôn lên những đường cong thân qua kiểu áo dài chít eo rất chặt để tôn ngực.
Thờiquần áo namđiểm thịnh hành của áo dài chít eo. Người phụ nữ Sài Gòn duyên dáng và tân thời khi diện áo truyền thống, tôn vóc dáng.
Áo dài chít eo được mặc phổ biến trên phố Sài Gòn, trở thành nguồn cảm hứng của nhiều nhiếp ảnh gia.
Áo dài chít eo còn được in ấn với nhiều họa tiết hoa nhã. Người mặc thường chuộng kiểu tóc xoăn, bồng khi diện cùng áo dài.
Kiểu tóc xoăn ngắn phối hợp cùng dáng áo chít eo thanh quần áo giá sỉ lịch.
Khiquần áo namdiện áo dài chít eo, các cô gái còn mặc áo lá mỏng bên trong, tạo sự kín đáo, thanh nhã.
Mẫu áo dài đơn sắc, chất liệu đốn là lụa hoặc cotton mỏng nhẹ.
MẫuThời trang áo thunáo dài chítThời trang áo thuneo phối hợp cùng quần tối màu.
MộtThời trang áo thunnữ giới duyên dáng trong mẫu áo dài in hoa màu nhã nhặn, quần đen và mái tóc xoăn ngắn, phá cách với kính mát.
Áo click here dài họa tiết được nhiều cô gái ưa thích trong tuổi đầu năm 70.
Phụ kiện đi kèm là những chiếc túi nhỏ chất liệu mây tre, đậm nét truyền thống.
Nón lá vẫn được nhiều cô gái của thập niên 60 chuộng.
KiểuThời trang áo thuntóc ngắn đương đại thay thế cho mái tóc dài cổ điển.
Thờiquần áo namđiểm giao thoa giữa nhân tố cổ điển và hiện đại mang lại sự mới mẻ cho các mẫu áo dài.
Thiếu nữ duyên dáng trong áo dài lụa, túi xách đan lát thả dáng trên một góc phố Sài thành.

Trước đây, chợ Nghĩa Tân đã từng được người dân phản ảnh về vấn đề này.

Vẫn biết, việc người bán hàng không coi khách ra gì không phải hiện nay mới có, nhưng gần đây, hiện tượng này ngày càng phổ thông, “khét tiếng” hơn rất nhiều, khiến người mua hàng ngày một khó chịu.

Chứng kiến mới biết, “khách hàng là thượng đế” ở chợ này là điều “xa xỉ”. Vẫn biết là “thuận mua, vừa bán” nhưng các tiểu thương không những không tiếp đón khách mà còn kênh kiệu ra mặt.

Ngay tại sạp hàng quần áo, có một bạn động tay vào chọn cái quần nhưng quá rộng nên không mua, người bán hàng tức khắc lấy cớ phải vía để buông những lời nhục mạ, chửi bới khách không ngớt. Thậm chí, còn cầm ngay cái quần đó vòng qua vòng lại dưới chân đuổi khách đi.

Đặc biệt, giá cả chợ này được người bán nói thách với giá quá caoThời trang áo thunso với thực tại, người mua buộc phải trả giá nhưng bị người bán chửi lại ngay, nào: “Người ta đi trộm cướp được chắc”, “mấy con khùng đến hàng bà… không có tiền thì cút…”, “hàng lấy đắt rồi, mua được thì mua, không mua thì biến”…

Điều đáng nói, người bán hàng ở chợ này có thể "đuổi vía" khách mua bất cứ lúc nào, không nhất mực phải là buổi sáng thiên lí, mà ngay cả giữa trưa, buổi chiều cũng đều được xem là “chưa mừng tuổi nên nặng vía”.

Hình áo thun nam hcm đẹp thức đuổi khách hàng thì có nhiều lắm, ví như: Rắc muối gạo trừ vía, lấy đồ phủi phủi hoặc đảo qua đảo lại dưới chân hay kiếm giấy đốt lên hỏa vía…. Khách mà chưa chịu đi thì lườm nguýt, nguyền rủa.

“Người ta mua mất tiền chứ có ăn không mà ghê ghớm quá mức…” -  một người mua hàng san sẻ.

Điều vô lí ở đây là, nếu người bán hàng chửi khách thì không sao, nhưng nếu khách hàng đôi co lại thì chắc chắn sẽ có vụ đụng độ ngay tức khắc.

Có người bán hàng lâu năm ở chợ nói: “Trước đây chợ này đông đúc lắm, hàng quán bán sướng tay chứ không như hiện nay. Do nhiều cô bán hàng quá đanh đá, đôi co với khách hàng thì như cơm bữa. Tóm lại là ghê gớm, chẳng coi khách ra gì nên dạo này vắng khách”.

Hỏi người bán hàng trong sạp, có chị nói: “Vì những người chanh chua nên người ta đi chợ mua đồ thì chủ yếu lòng vòng bên ngoài chợ, những chỗ bán hàng nhỏ lẻ chứ không dám vào những sạp hàng phía trong. Thành thử, hàng hóa ế ẩm là chuyện đương nhiên…”.

Đây là vấn đề của văn hóa xử sự, ngày một trở thành cấp thiết đối với con người đương đại. Đặc biệt, thời buổi kinh tế thị trường, lời nói càng trở thành cấp thiết trong kinh doanh. Vậy mà chợ Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội lại tồn tại những cảnh huống gây bức xúc không nhỏ đối với phần nhiều khách hàng khi đến chợ này. Chẳng những hình ảnh người bán hàng càng ngày càng xấu đi trong mắt khách hàng, mà còn làm ảnh hưởng đến một bộ phận tiểu doanh gia bán lâu năm trong khu chợ.

Trước đây, chợ Nghĩa Tân đã từng được người dân phản ánh về vấn đề này.

Vẫn biết, việc người bán hàng không coi khách ra gì không phải bây giờ mới có, nhưng gần đây, hiện tượng này ngày càng phổ biến, “khét tiếng” hơn rất nhiều, khiến người mua hàng ngày càng khó chịu.

Chứng kiến mới biết, “khách hàng là thượng đế” ở chợ này là điều “xa xỉ”. Vẫn biết là “thuận mua, vừa bán” nhưng các tiểu thương chẳng những không tiếp đón khách mà còn kênh kiệu ra mặt.

Ngay tại sạp hàng quần áo, có một bạn động tay vào chọn cái quần nhưng quá rộng nên không mua, người bán hàng ngay lập tức lấy cớ phải vía để buông những lời nhục mạ, chửi bới khách không ngớt. Thậm chí, còn cầm ngay cái quần đó vòng qua vòng lại dưới chân đuổi khách đi.

Đặc biệt, giá cả chợ này được người bán nói thách với giá quá cao so với thực tế, người mua buộc phải trả giá nhưng bị người bán chửi lại ngay, nào là: “Người ta đi ăn cướp được chắc”, “mấy con khùng đến hàng bà… không có tiền thì cút…”, “hàng lấy đắt rồi, mua được thì mua, không mua thì biến”…

Điều đáng nói, người bán hàng ở chợ này có thể "đuổi vía" khách mua bất cứ lúc nào, không nhất thiết phải là buổi sáng mở hàng, mà ngay cả giữa trưa, buổi chiều cũng đều được xem là “chưa mở hàng nên nặng vía”.

Hình thức đuổi khách hàng thì có nhiều lắm, ví như: Rắc muối gạo trừ vía, lấy đồ phủi phủi hoặc đảo qua đảo lại dưới chân hay kiếm giấy đốt lên hỏa vía…. Khách mà chưa chịu đi thì lườm nguýt, chửi rủa.

“Người ta mua mất tiền chứ có ăn không mà ghê ghớm quá mức…” -  một người mua hàng chia sẻ.

Điều vô lí ở đây là, nếu người bán hàng chửi khách thì không sao, nhưng nếu khách hàng đôi co lại thì chắc chắn sẽ có vụ đụng độ ngay tức thì.

Có người bán hàng lâu năm ở chợ nói: “Trước đây chợ này đông đúc lắm, hàng quán bán sướng tay chứ không như bây giờ. Do nhiều cô bán hàng quá đanh đá, đôi co với khách hàng thì như cơm bữa. Tóm lại là ghê gớm, chẳng coi khách ra gì nên dạo này vắng khách”.

Hỏi người bán hàng trong sạp, có chị nói: “Vì những người chanh chua nên người ta đi chợ mua đồ thì chủ yếu loanh quanh bên ngoài chợ, những chỗ bán hàng nhỏ lẻ chứ không dám vào những sạp hàng phía trong. Vì thế, hàng hóa ế ẩm là chuyện đương nhiên…”.

Đây là vấn đề của văn hóa ứng xử, ngày càng trở nên cần thiết đối với con người hiện đại. Đặc biệt, thời buổi kinh tế thị trường, lời nói càng trở nên cần thiết trong kinh doanh. Vậy mà chợ Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội lại tồn tại những tình huống gây bức xúc không nhỏ đối với đa số khách hàng khi đến chợ này. Không những hình ảnh người bán hàng ngày càng xấu đi trong mắt khách hàng, mà còn làm ảnh hưởng đến một bộ phận tiểu thương buôn bán lâu năm trong khu chợ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét