Áo in slogan chẳng hề xa lạ. Khó có thông tin xác thực về 'năm sinh' của thiên hướng này, nhưng không khó để khẳng định rằng khởi nguồn chính xác của nó là từ phong cách Grunge trong những năm 60s, dưới danh tức thị một trào lưu nho nhỏ của những tay rocker hầm hố. Sang đến thời kỳ 70s, nữ vương của phong cách punk - NTKVivienne Westwoodđã đưa cái chất nổi loạn, táo tợn đặc trưng của mình vào khuynh hướng này. Bẵng đi một thời gian, sang đến những năm 90s và 2000, áo in slogan lại được ưa thích nhưng lại được khai thác dưới một góc nhìn khác. Các thương hiệu xem áo in slogan hay logo là một cách truyền bá vô cùng hiệu quả lại chẳng mấy tốn kém. Điển hình là Nike với khẩu hiệu nổi danh “Just do it” được phát đi như một chiến dịch truyền bá thương hiệu, đã góp phần thúc đẩy sự ra đời của nhiều sản phẩm có in chữ như: Nón, áo khoác, giày dép, túi xách...
TừThời trang namslogan trên áo đến lối "chơi chữ"
Tuy nhiên, vì được xem là một công cụ quảng cáo nên trong thời gian dài, chẳng mấy ai đoái hoài đến giá trị thời trang của những chiếc áo slogan. Bước chuyển mình trước hết của trào lưu này được ghi nhận vào năm 2006, thương hiệuHouseThời trang áo thunof Hollandcho ra đời dòng T-shirt “Fashion Groupies” với những dòng slogan mang tính tuyên ngôn cá nhân chủ nghĩa in màu neon trội. Một cuộc bùng nổ lúc bấy giờ. Từ đây, những slogan mang tính quảng cáo cho một thương hiệu có can dự mới chuyển sang những dòng chữ có thông điệp cá nhân chủ nghĩa: cá tính, sự châm chọc, góc nhìn về cuộc sống, những lời trích dẫn... Nhằm truyền tải sự vui vẻ, niềm nao nức cho người mặc.
Ngọnthời trang sỉsóng dâng cao nhưng cũng nhanh chóng lắng dần. Chính sự bão hòa sở thích của các tín đồ thời trang là căn do khiến cho trào lưu này tiếp bị 'thất sủng' chỉ sau một thời gian ngắn, như bao trào lưu khác đến và đi. Thậm chí, nó còn không được đánh giá cao về tính nghệ thuật mà chỉ được xem như một thú giải trí tạm của giới trẻ. Dù sao nó đã vẫn luôn tồn tại âm ỉ như một lối trang hoàng có mục đích, khi một sản phẩm cần biểu đạt thông điệp bằng chữ nghĩa để in ấn trên áo hay túi xách.
"Thông điệp" của năm 2014
Thời trang là một vòng xoay với muôn nghìn điểm lặp, nên chẳng có gì lạ lẫm khi những thiên hướng tưởng chừng đã bị 'khai tử' lại nghiễm nhiên trở nên hiện tại của thời trang. Những chiếc áo in slogan, in chữ ngày nào đã cùng nhau xuất hiện trên sàn catwalk mùa Xuân/Hè 2014, trong BST của những thương hiệu cao cấp nhưKenzo, DKNY, Christan Dior, Alexander Wang, Lanvin… Chữ nghĩa trở nên một kiểu hoa văn được trang trí một cách tinh tế và mang theo thông điệp của riêng nó. Mỗi thương hiệu lại có ngôn ngữ của riêng mình.KenzovàVivienneThời trang áo thunWestwoodgửi gắm thông điệp bảo vệ môi trường với “No fish No nothing” và "Climate",Lanvinlại gói gọn những cung bậc cảm xúc một cách xúc tích với "Love", "Happy"... Còn câu chuyện củaChristopher Kane là sự bí hiểm của hoa được nhấn mạnh rõ nét bằng hình dáng của ngôn từ.
BSTThời trang namXuân/Hè 2014 với các kiểu chữ độc đáo của thương hiệu Undercover đến từ Nhật Bản do NTKJun Takahashisáng lập.Với lối chơi chữ như "Snug", "Silent", "Dog"... Mà ý nghĩa thực chất lại là: "Guns" "Listen" và "God".Alexander Wangcũng đóng góp một phần với chiếc áo xuyên thấu mang thông điệp xăm "Parental Advisory". Những slogan táo bạo như “Earth sucks” và “I’m a mess” củaJeremyThời trang áo thunScottcũng khiến người xem bị ám ảnh không kém.
CơnThời trang nambão mới với thời trang street style
Một trang phục mang slogan hay lối chơi chữ hay ho luôn níu kéo ánh mắt người nhìn. Hơn cả thế, nó khơi gợi xúc cảm. Đó là một điều thiên nhiên vì người ta sẽ khó lòng tránh khỏi việc lưu tâm và diễn giải trong đầu mình rằng: Những dòng chữ, ngôn từ đó có ý tức là gì? Chính bởi thế mà các giáo đồ thời trang sử dụng chúng như là cách diễn đạt sự tinh tế và góc nhìn sắc sảo.
Cũng áo thun nam abercrombie vnxk cần để ý rằng, chữ nghĩa là văn hóa nên những trang phục in slogan, chơi chữ cũng phần nào trình diễn.# Văn hóa của người mặc. Sự cân đối giữa tính văn hóa và cái tôi cá nhân chính là vấn đề cần lưu tâm. Vì thế, không như các kiểu hoa văn có tính trừu tượng hình ảnh, chữ nghĩa còn là vỏ bọc của tư duy, nên cần có sự cân nhắc kỹ lưỡngquần áo namkhi diễn tả mình với khuynh hướng dùng chữ trên y phục, mà vẫn tả được phong cách thời trang biệt lập.
Lờiquần áo namcảnh báo cho chợ vải Ninh Hiệp Thứ sáu 20/09/2013 07:21
ANTĐ - Những tưởng vụ cháy lớn tại TTTM Hải Dương khiến hàng trăm tiểu thương tay trắng sẽ đánh động tinh thần phòng tránh giặc lửa cho bà con đang buôn bán tại các khu chợ lớn, nhưng không, 20h45 ngày 18-9 một vụ cháy kho vải đã bùng phát gần khu vực chợ vải Ninh Hiệp (thuộc xã Ninh Hiệp, huyện Gia Lâm).
Sau vụ cháy TTTM Hải Dương: Người dân lo mất nhà Cháy kho chứa vải 100m2 ở Ninh Hiệp Cháy trung tâm thương nghiệp Hải Dương, 500 hộ kinh doanh mất trắng
Nhiều họng nước không có vòi lăng và rất khó tìm do bị bà con tiểu thương
Lấn chiếm làm nơi bán hàng
Chợ Ninh Hiệp ban đầu chỉ là một chợ cấp xã khá nhỏ, nhưng kể từ năm 2002 khi nhu cầu tăng cao, khu chợ bắt đầu được nâng cấp và chia thành 4 khu vực theo trật tự A-B-C-D. Đến năm 2007 chợ được hợp nhất, tổ chức lại và đặt dưới sự quản lý điều hành của cộng tác xã dịch vụ tổng hợp Ninh Hiệp và hiện chợ vải này đóng vai trò như một chợ đầu mối chuyên cung cấp xống áo, vải và phụ kiện ngành may cho nhiều tỉnh thành phía Bắc. Tuy quy mô khá lớn, nhưng hệ thống PCCC của chợ Ninh Hiệp phần nhiều đã cũ, dù cũng được nâng cấp nhưng cốt ở dạng ăn theo, tùy vào quy mô phát triển hàng năm click here chợ. Chứng cứ là dù mặt bằng chợ rộngThời trang namtới 6.000m2 nhưng số họng nước chữa cháy lại khá khiêm tốn. Ông Thạch Văn Sơn, chủ nhiệm cộng tác xã cho biết, chợ hiện có 6 họng đứng và 14 họng vách tường. Nếu so với con số 120 họng nước của chợ Đồng Xuân thì quả thực con số này chưa thấm vào đâu. Ngoài ra chợ Ninh Hiệp cũng không có hệ thống báo khói và chữa cháy tự động. Nếu sự cố xảy ra, việc thiếu họng nước sẽ là hạn chế rất lớn cho việc chữa cháy.
Tại chợ vải Ninh Hiệp không chỉ thiếu số họng nước mà sự chắp vá cũng biểu đạt khá rõ. Tại nhiều họng nước chỉ có họng chứ không có lăng vòi, không biết khi sự cố xảy ra thì lực lượng chữa cháy sẽ phun nước bằng cái gì? Đó là chưa kể đến việc gần một nửa số họng nước ít oi kia thường xuyên bị bà con bày vẽ hàng hóa che lấp. Lý giải cho việc này, ông Nguyễn Tiến Mạnh, Đội phó đội quản lý chợ Ninh Hiệp cho biết: “Chúng tôi cũng đang đề xuất được lắp đặt một số ống lăng, tới đây nếu được đồng ý thì số ống lăng này sẽ được treo ngay tại các họng, còn ngày nay khi có sự cố thì anh em sẽ chuyển đường ống từ phía ngoài vào. Ngoài ra, chúng tôi sẽ bổ sung thêm bình bọt chữa cháy cơ động”.
Chợ vải Ninh Hiệp liệu có đảm bảo khả năng PCCC khi có sự cố?
Hiện chợ vải Ninh Hiệp có 1.133 hộ đang kinh dinh, đó là chưa kể tới khoảng 600-700 hộ kinh dinh khác có quầy bán tại nhà sát ngay khu vực chợ. Như vậy về mặt quy mô nơi đây có thể coi như một chợ Đồng Xuân thứ 2. Hàng ngày có cả nghìn lượt khách tới đây mua bán, cho nên nếu có sự cố thì kiên cố sẽ khôn xiết hỗn loạn. Chị Phạm Hồng Hải, một tiểu thương kinh dinh tại đây nói: “Thú thực nhìn hạ tầng PCCC của chợ, chúng em cũng thấy thiếu. Nhưng em không có chuyên môn về lĩnh vực này, vả cũng chỉ thuê lại quầy của người khác để kinh dinh nên chẳng dám góp ý. Ở đây nói đến cháy là ai cũng sợ, nhưng bà con cũng chỉ biết bảo nhau cẩn thận điện đóm, củi lửa. Còn nếu có sự cố thì cũng… đành chịu”.
Trong khi đó, ông Thạch Văn Sơn thì khá tự tín về lực lượng chữa cháy tại chỗ mà HTX đang có trong tay. Ông khẳng định, với 61 người được huấn luyện tốt và với thiết bị ngày nay nếu xảy cháy, BQL chợ sẽ đảm bảo cầm cự được ít nhất là cho tới khi cảnh sát PCCC tới tiếp ứng. Ông Sơn cũng tỏ ra yên tâm với hệ thống điện với 3 đường biệt lập bao gồm nguồn điện phục vụ kinh doanh, nguồn điện phục vụ bảo vệ và chiếu sáng, nguồn điện phục vụ máy bơm PCCC. Chúng tôi thẳng băng được huấn luyện và hội thao với các cảnh huống giả định, ngay cả vụ cháy lúc 20h45 hôm qua lực lượng chữa cháy của HTX đã cử 35 thành viên đến dự rất kịp thời. Cơ bản nhất là công tác giám sát tiến hành rất bộc trực nên kể từ khi chợ được giao cho HTX quản lý đến nay chúng tôi chưa để xảy ra sự cố cháy nổ nào - ông Thạch Văn Sơn nói.
Khu phố của người Việt luôn đông đúc người da đen mua sắm. Ảnh: Phong Cầm.
Để đến được chợ São Paulo ở Thủ đô Luanda, tôi phải dậy từ sáng sớm. Đường từ chỗ nghỉ đến São Paulo dài chừng 20km. Vì là một trong những trục đường chính ở Thủ đô Luanda nên thường xuyên tắc đường. Giữa hàng ngàn xe ô tô chen chúc, xe chúng tôi phải nhích dần từng mét một. Sau gần hai tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng tôi cũng đến được phố São Paulo - thủ phủ của người Việt tại Angola.
Trước mặt là đoạn phố dài chừng 800m, đông đúc người da đen vào ra mua sắm. Dãy phố này tầng trên dùng làm nhà ở, còn tầng dưới là các cửa hàng kinh doanh của người Việt. Hàng hoá ở đây đa chủng loại, nhưng nhiều nhất là quần áo, giày dép, đồ trang sức. Có lẽ vì khu phố được chia nhỏ thành từng ô để người Việt tiện buôn bán, kinh doanh (giống ở Chợ Đồng Xuân - Hà Nội) nên cái tên Đồng Xuân ra đời từ đó chăng?.
Một trong những ông chủ có nhiều cửa hàng cho thuê của khu phố này là anh Nguyễn Toàn Thắng (hay còn gọi là Thắng Victor). Dẫn chúng tôi đi một vòng quanh chợ, Thắng Victor cho biết, anh thuộc vào thế hệ thứ hai sang Angola kinh doanh. Mẹ anh là bà Việt Anh - một chuyên gia y tế công tác lâu năm tại Angola. Bà Việt Anh hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola và cũng là một doanh nhân thành đạt tại Luanda.
Anh Thắng cho biết, công ty của anh hiện làm về dịch vụ vận chuyển hàng hoá và xây dựng, sử dụng khoảng hơn 100 lao động Việt Nam. Họ chủ yếu buôn bán ở chợ và tham gia các công trình xây dựng với mức lương bình quân 1.000 USD/người/tháng.
Ngoài ra, tại São Paulo, rất nhiều người Việt thuê lại ki-ốt của anh Thắng để tự buôn bán kinh doanh. Khi chúng tôi đến khu phố này, nhiều tiểu thương tỏ ra phấn khởi. Họ tiếp đón niềm nở và kể nhiều câu chuyện kinh doanh tại xứ sở này.
Thu Hương gốc ở phố Quán Thánh (Hà Nội) mở cửa hàng bán quần áo ở São Paulo được vài năm nay. Thu Hương 22 tuổi, trẻ trung, xinh xắn. Hương cho biết, đến Angola thông qua giới thiệu của người quen. Khi đến Luanda, Hương thuê một ki-ốt tại São Paulo để bán quần áo, vải vóc.
Để chiều những khách hàng khó tính, Hương phải nói bằng tiếng Bồ Đào Nha, phân tích để khách hàng thấy đó là đồ thật, giá rẻ. Hương vui vẻ cho biết, trừ chi phí thuê ki-ốt và các khoản khác, mỗi tháng thu được khoản tiền lãi hơn 1.000 USD từ buôn bán quần áo.
Chị Hà Thị Hương đang bán quần áo cho người Angola.
Kế bên cạnh ki-ốt của Hương là ki-ốt của chị Hà Thị Hương. Chị Hương cũng là người quê gốc Hà Nội. Chị Hương sang Angola kinh doanh đã 8 năm. Chị thuê ki-ốt lại của chủ người Việt với giá 800 USD/tháng. Ki-ốt của chị Hương mặt tiền rộng chừng 3m. Bày bán chủ yếu là quần áo, vải vóc, giày dép. Khi nán lại nói chuyện, chị Hương tâm sự rằng, nói chung buôn bán ở đây dễ kiếm tiền hơn tại Hà Nội. Những tháng thường có thể cho lợi nhuận từ 1.000-1.500 USD, nhưng vào những tháng Tết của người Angola (Lễ Giáng sinh), hàng hoá thường bán chạy hơn.
“Dù phải xa nhà, xa gia đình nhưng vì kinh doanh thuận lợi nên ở lại Luanda thêm thời gian nữa để buôn bán. Khi có đủ vốn, sẽ về Hà Nội kinh doanh tiếp”, chị Hương chia sẻ.
Trong câu chuyện với tôi, anh Nguyễn Toàn Thắng cho biết, São Paulo là cái nôi của người Việt tại Angola. Những đại gia người Việt tại Angola đều đã từng buôn bán kinh doanh ở nơi này. “Khi có vốn, họ mới bắt áo thun nam hcm đẹp đầu đổ bộ đến các tỉnh, thành phố khác của Angola để tiếp tục kinh doanh và mở rộng sản xuất”, anh Thắng nói.
Kinh doanh không đụng hàng
Tại chợ São Paulo, ngoài buôn bán quần áo, có nhiều người còn nghĩ ra được những chiêu kinh doanh riêng. Họ nói vui với nhau là kiểu kinh doanh không đụng hàng. Với 17 năm ở Angola, chị Trương Thị Thanh Hoà, nhà ở phố Thái Hà, TP Hà Nội (hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola) lại chuyên buôn bán kinh doanh về áo cưới, áo thời trang.
Tại đây, chị Hoà có hai cửa hàng bán áo cưới và một láp ảnh. Dắt tôi vào cửa hàng, chị Hoà cho biết lý do vì sao lại chỉ bán áo cưới tại khu phố sầm uất này. Hoá ra văn hoá cưới hỏi của người Angola khác với Việt Nam. Nếu như ở Việt Nam, theo thông lệ, các cặp uyên ương thường cưới hỏi đàng hoàng rồi mới về ở với nhau thì ở Angola, có thể ở với nhau đến đầu bạc răng long rồi mới tổ chức đám cưới.
Theo chị Hoà, chỉ khi họ thực sự có tiền, lúc đó họ mới đi mua áo cưới cho lễ thành hôn. “Đặc thù cưới hỏi của họ lạ thế nên mình phải đáp ứng nhu cầu. Cái hay của người Việt Nam ở Angola là người bản địa cần gì, mình đáp ứng được cái đó”, chị Hòa chia sẻ.
Chị Trương Thị Thanh Hoà bên cửa hàng váy cưới.
Giống chị Hòa, chị Lê Kim Oanh, nhà ở Quận 2, TP Hồ Chí Minh, có thâm niên hơn 13 năm ở Angola. Để không đụng hàng, chị chọn làm nhà phân phối chính các loại tấm vải dùng để cuốn quanh người (người Angola rất thích loại vải cuốn này của Việt Nam) tại chợ São Paulo.
Các lái buôn tỉnh lẻ tại Angola thường tập trung về đây mua, sau đó phân phối đi khắp nơi trong cả nước. Để đủ nguồn hàng cung cấp cho thị trường Angola, chị Hương phải nhập hàng từ TP Hồ Chí Minh.
Trung bình mỗi năm, chị nhập vào Angola khoảng 1.000 kiện hàng với giá khoảng 1.000-2.000 USD/kiện. Nghe chị kể, tôi hỏi liệu chị đã thành triệu phú đô la? Chị cười bảo, con phố São Paulo này đúng là sản sinh ra nhiều triệu phú đô la người Việt tại Angola. Những người thành danh ở Angola hiện nay ít hay nhiều, đều đã từng buôn bán kinh doanh tại chợ này. Về phía mình, chị Oanh nhận mình chỉ là người bán buôn nhỏ lẻ.
Trong căn phòng rộng rãi, từng tấm vải được xếp chất chồng lên nhau. Các thương lái da đen vào ra liên tục. Chị Oanh cho biết, ngoài một số ông chủ thực sự, người buôn bán tại chợ São Paulo chủ yếu đi bán thuê. Ngày xưa thuê ki-ốt dễ, còn bây giờ rất khó. “Chị buôn bán ở đây có sợ cảnh sát bắt không”- tôi hỏi.
Chị cười: “Họ chỉ bắt giữ những người không có giấy tờ hợp lệ hoặc làm việc không đúng công ty mà thôi. Hơn nữa, nhiều người vì buôn bán trốn thuế nên mỗi lần gặp cảnh sát là cắm đầu cắm cổ bỏ chạy”. “Những trường hợp này dù không nhiều nhưng chút gì đó ảnh hưởng đến hình ảnh người Việt tại Angola”, chị Oanh nói.
Điều mà chị Oanh lo nhất hiện nay không phải là chuyện cảnh sát hoạnh họe hay thiếu thị trường mà lo nhất là hàng hóa Trung Quốc đang ngày càng ồ ạt nhập vào Angola. Tại chợ São Paulo đã bắt đầu manh nha các cửa hàng của thương lái Trung Quốc.
“Người Việt thường xé nhỏ cửa hàng ra để cho thuê nhưng người Trung Quốc lại thuê hẳn từng cửa hàng lớn, ít nhất là ba ki-ốt một lúc nên cửa hàng họ nhìn ngon mắt hơn. Với lại, người Việt thường kinh doanh đơn lẻ, người Trung Quốc lại chung nhau cùng làm cửa hàng nên khả năng cạnh tranh tốt hơn”, chị Oanh cho biết.
Trong câu chuyện, tôi vu vơ hỏi rằng, ở Angola, ai là người Việt Nam giàu nhất, chị Oanh cười bảo, nói ai là người giàu nhất rất khó, vì một 9, một 10. Với các tiểu thương ở phố São Paulo, ai cũng biết đến ông Đoàn Văn Viện, Chủ tịch Công ty Salomas. Ông Viện được cho là người luôn hết mình giúp đỡ bà con tiểu thương tại chợ São Paulo.
“Ông Viện mở công ty và thành danh ở Luanda, đã trở lại giúp đỡ bà con người Việt. Nghe đâu ông ấy cũng là một trong những triệu phú người Việt tại Angola”, chị Oanh cho biết.
Chia tay với chị Oanh, tôi trở lại đường phố São Paulo nhộn nhịp. Trong vô số người da đen, thi thoảng lại vang lên tiếng nói của người Việt Nam. Dù quen hay không, hễ gặp là hỏi “người Việt Nam à?”. Sáng đó, ở São Paulo trời se lạnh nhưng với tôi, gặp được một người Việt ở nơi xa xôi này lòng ấm lại và thấy không hề lẻ loi.
Xem thêm : Angola, São Paulo, người Việt Nam, Luanda, Hà Nội, Trung Quốc, Hồ Chí Minh, Chợ Đồng Xuân, Thái Hà, bắt
Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014
"Xoay thời trang sỉ vòng" thiên hướng với những chiếc áo in slogan - Kenh14.vn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét